watch sexy videos at nza-vids!

NGÀY CHỦ NHẬT KHI TÌNH YÊU ĐI QUA

Nhưng càng lúc càng trở nên khó gắn kết và những mẩu ghép rời rạc ngày cứ càng mất dần đi.
Việc đứng chờ người yêu trong sự hồi hộp, và trái tim đập rộn rã khi nhìn thấy anh ấy từ xa. Một chàng trai trẻ, dáng cao cao, áo thun xám buông trên hai khuỷu tay lỏng lẻo. Liệu chàng có thích mình không?Liệu mình vận bộ vó này có đúng với sở thích của chàng. Liệu buổi hẹn này sẽ dẫn đến đâu? Và bọn mình sẽ có hôn nhau không?...Anh chàng trẻ tuổi càng lúc càng đến gần tôi... gần nữa... và rồi... nắm tay cô bé áo hồng. Họ cười với nhau và cùng nhau bước đi.Năm phút sau. Anh tới.“Xin lỗi. Anh bù lỗ cho em đây”. Anh vừa cười vừa giơ hai tay.
Một bên là bắp rang bơ, một bên là trà chanh đóng hộp. Tuy nhiên,nụ cười có đôi chút uể oải.“Đi. Trễ giờ chiếu rồi”.Phim ngày chủ nhật dành cho những đôi lứa yêu nhau. Một bộ phim tình cảm thông thường. Nói chung thì tất cả những bộ phim tình cảm thì đều thông thường như nhau. Nhân viên soát vé với gương mặt vừa được rã đông từ tủ lạnh, hướng dẫn chúng tôi vào rạp tối om om trong ánh đèn pin không thấy đường. Không biết vô tình hay cố ý, bộ phim có rất ít ánh sáng. Yên vị vào chỗ ngồi rồi, tôi thở hắt nhìn những cái đầu lấp ló xung quanh. Khi phim chiếu được chừng mươi phút thì tôi đã hết kiên nhẫn, bắt đầu ngọ nguậy người trên ghế.“Hừm”.“Vẫn còn cáu à?”
Tiếng anh nói sát bên tai.“Cáu gì đâu?”.“Ăn bắp nhé”.Sột soạt. Tôi thò tay bốc bắp rang. Mùi béo và thơm lừng. Lại uống một hớp trà chanh. Không đến nỗi tệ. Máy lạnh trong rạp chạy hết công suất làm tôi cũng thấy dễ chịu. Cái này gọi là tận hưởng tiện nghi giải trí. Nếu ngày cuối tuần nằm lì ở nhà coi truyềnhình cáp, được cái thú là nằm ngồi ngả ngớn, không phải thấy đầu người nhấp nhô, nhưng không chừng lại không có cái thú tiêu khiển bằng. Trà chanh mát lạnh và ngọt lịm. Không thấy vị trà đâu.Một vài cặp đôi xung quanh đã gục đầu vào vai nhau tình tứ. Tôi cũng định làm chuyện tương tự. Nhưng tay anh đang cầm hộp bắp rang bơ, còn tôi lại đang cầm lon trà chanh. Lỡ như nhây nhoét vào bộ cánh thật bảnh của nhau thì không hay ho gì.Bộ phim hẳn đã đến lúc cao trào. Tình yêu bi kịch. Máu và nước mắt. Khi đôi tình nhân trên phim vượt mọi khó khăn để đến bên nhau, lao vào vòng tay nhau, hôn nhau say đắm thì cũng là lúc nhiều cặp đôi trong rạp bắt đầu lục đục hôn nhau.“Em, mình hôn nhau nhé”
- Anh đề nghị.“Này, tụi mình vừa ăn bắp rang và uống trà chanh”.“Thì sao?”
- Anh nhún vai.“Nụ hôn sẽ ngọt lắm đấy. Hoặc... khoan đã... miệng em đã bắt đầu có vị chua rồi. Có được không?”.“Đã sao? Miệng anh cũng vừa ngọt vừa chua”.“Ừ thì hôn”.Thế là chúng tôi kê sát mặt vào nhau. Sau khi cẩn thận để trà chanh đóng lon và bắp rang đóng hộp vào đúng vị trí. Nụ hôn có vị của cả hai thứ. Nụ hôn của đồ hộp công nghiệp. Có lẽ tôi nên thử làm một nghiên cứu xem hôn sau khi dùng loại thức ăn nào thì để lại cảm giác hấp dẫn hơn. Cá nhân, tôi thích hôn người khác sau khi đánh răng sạch sẽ.Nụ hôn kết thúc trong lúc hai nhân vật chính trên màn ảnh rộng vẫn còn đang ôm nhau đắm say. Quái thật.
Bộ phim kết thúc

Đèn bật sáng. Nhiều đôi xung quanh bắt đầu đứng lên ra về. Vài đôi vẫn còn ngồi sụt sịt. Lúc này tôi lại thấy người râm ran và tê tê, lại còn hơi nhồn nhột nữa. Nếu cảm xúc của bộ phim đã khiến tôi có cảm giác này, thì quả thật gã đạo diễn đã quá thành công. Hoặc cũng có lẽ chẳng qua là do vị trí ngồi quá lâu một chỗ đấy thôi. Tôi nhìn sang bên cạnh. Anh đang ngồi đơ ra bên cạnh tôi. Với một vẻ mặt bàng hoàng.“Khỉ thật!”.“Sao thế anh?” - Tôi lo lắng.“Có rệp em ạ”.“Hả???”.“Anh bị cắn. Hình như vậy”.“Thảo nào...”.“Đúng thế à?”.“Còn thế nào nữa...” - Thở dài, tôi lôi anh đứng lên. “Về!”.Trời lạnh. Và anh phóng xe vun vút trên đường. Tôi ngồi sau, ôm anh chặt trong một cảm giác đờ đẫn không thể lý giải.“Này em, có lẽ việc hẹn hò thế này cũng không tệ”.“Hừm”.“Giận à?”.Xe dừng trước cửa nhà. Và tôi bực dọc bước xuống. Rút chìa ra loay hoay mở cửa. Anh cũng ì ạch dắt xe vào trong. Tôi với tay mò công tắc đèn.
“Giận gì? Chẳng phải em muốn thế sao?”.“Giận hả? Em chẳng giận gì ai hết. Nhưng em ghét việc mông đầy vết rận cắn và rồi ngày nghỉ phải hì hục đổ nước sôi lên tất cả mớ áo quần chăn nệm trong nhà”.Chúng tôi đánh răng rồi lên giường. Mệt mỏi pha lẫn bực bội, tôi quay mặt vào tường, lầm bầm.“Người ta lẽ ra phải làm gì với bọn rệp đó. Phun thuốc mấy hàng ghế chẳng hạn”.Anh ôm tôi từ phía sau.“Coi nào. Không chừng chỉ bị cắn thôi. Không có đem lây trong nhà đâu”.“Nói với em khi nào anh không có đầy nhọt rệp cắn ở mông ngày mai ấy”.“Thôi thì anh sẽ diệt rệp phụ em”.“Hừm...”.Thông thường, anh ta thậm chí không rửa cả chén của mình sau khi ăn xong.Tôi quay qua. Anh đã ngủ mất rồi. Gương mặt đờ ra. Mai còn cả một ngày dài công việc trước mắt.Lại một ngày chủ nhật nữa đi qua.

Trang chu